Phổ Biến 5/2024 # Khi Bệnh Viện Trở Thành Nơi Yêu Thương # Top 6 Yêu Thích

(NTD) – Chúng tôi tìm đến K3 Tân Triều, không còn khoảng cách về bệnh tật, sợ hãi vì kim tiêm hóa chất, sự phân biệt giàu nghèo. Chúng tôi đến với nhau vì tình người, lòng trắc ẩn và sự cảm thông sẻ chia theo đúng đạo nghĩa tương thân tương ái “lá lành đùm lá rách”.

Đó là những chia sẻ đầy nhân văn của chị Minh Châu, người phụ nữ cảnh sát biển đảm đang, chứa chan lòng yêu thương cao cả với các bé bệnh nhi tại bệnh viên K3 Tân Triều, Hà Đông.

Có lẽ với nhiều người, khoa Nhi K3 Tân Triều là nơi chỉ tồn tại nỗi buồn, bệnh tật, những cái đầu trọc lốc, hay các cô, cậu bé thiếu đi chân, tay, mắt… và với họ bệnh viện K3 là nơi đáng sợ thì với chị Châu và bạn bè của chị, K3 chính là nơi mọi người luôn tìm đến chia sẻ cả khi vui và buồn.

Chị Minh Châu người tham gia thường xuyên các công tác xã hội, hoạt động từ thiện, giúp đỡ các gia đình hoàn cảnh khó khăn…. Đặc biệt, hiện nay chị là thành viên tích cực trong CLB Thiên Thần. Sau nhiều lần đến K3 tặng quà và chia sẻ cùng các gia đình bệnh nhi, chị đã viết lên những dòng chia sẻ đầy xúc động, khiến trái tim mỗi chúng ta thêm đong đầy yêu thương, khao khát sẻ chia và trao gửi niềm tin.

Trao niềm vui ở nơi chỉ có nỗi buồn “Với nhiều bạn K3 là nơi chỉ có nỗi buồn và họ không bao giờ muốn bước chân tới. Nhưng với tôi, đó chính là nơi tôi thường xuyên đến khi buồn, vui, và khi mất phương hướng trong cuộc sống này. Chính tại nơi đây, những điều giản dị đó đã làm cho tôi, những người bạn của tôi thêm gắn kết và yêu thương nhau nhiều nhiều hơn. Chúng tôi, những con người rất đỗi bình thường nhưng có cùng đam mê, nhiệt huyết… Không giàu có, không địa vị trong xã hội, nhưng cái luôn có trong chúng tôi là tình yêu dành cho các em – những bệnh nhi dũng cảm, kiên cường đang chiến đấu với căn bệnh ung thư quái ác..từng ngày…từng giờ..từng phút…từng giây.! Ở đây, bạn sẽ thấy những ánh mắt ngây thơ, nụ cười rạng rỡ, những cái đầu trọc lốc, hay chỉ còn vài sợi lưa thưa. Và những cơ thể khuyết chân, tay, mắt… do biến chứng của bệnh dẫu khiến mặt mũi chúng có “méo mó” đi cũng không đáng sợ. Vì những giọng nói, tiếng cười nô đùa, tiếng khóc nhè, làm nũng đã biến nơi đây thành một đại gia đình đông con, các con chí choé đáng yêu và gần gũi vô cùng. Nơi tôi đến, những tiếng cười đùa dần tắt, khi ấy chỉ có những tiếng khóc, tiếng dỗ dành cưng nựng, tiếng thút thít nức nở…là đôi mắt thâm quầng, là khuôn mặt hốc hác, làn da xanh xao, đôi tay gầy rộc, thâm tím vì cháy ven do truyền quá nhiều hóa chất. Ôi những đôi chân, đôi mắt, những hình hài chẳng còn nguyên vẹn, bé xíu non nớt, vẹo vọ liêu xiêu khi gồng gánh cả khối u to, cái hạch nhỏ mọc khắp trên cơ thể khiến cho chúng đau đớn vô cùng và chúng chỉ có thể khóc. Nơi K3, tôi luôn thấy tiếng thở dài, những giọt nước mắt lăn trên má người mẹ, tiếng vỗ về xen những câu chuyện, những hoàn cảnh, khiến cho chúng tôi nghẹn ngào xúc động, thương cảm. Ai cũng chỉ biết đổi tại ông trời đã không công bằng khi bắt những đứa trẻ phải chịu rất nhiều đớn đau về thể xác và những tổn thương trong tâm hồn chúng. Lỗi của ông trời về bệnh tật nhưng càng khốn khổ hơn khi quá nhiều em có hoàn cảnh gia đình khó khăn, nghèo đói và tuổi thơ là những chuỗi ngày dài triền miên trong bệnh viện. Xoa dịu nỗi đau bằng tình người gắn kết Chúng tôi đã thấy vui vô cùng khi có nhiều câu lạc bộ, những nhóm bạn trẻ tình nguyện. Hay đơn giản là những cá nhân từ khắp mọi nơi đã đến đây cùng sẻ chia và giúp đỡ, mang đến cho các em những món quà thiết thực như: bánh, kẹo , sữa, bim bim, hay những cuốn truyện tranh, tập tô màu, những bộ xếp hình, ô tô, siêu nhân, những con gấu bông, búp bê, những bộ quần áo mới… Lời động viên chân thành tiếp thêm động lực cho bố mẹ các em, để họ có thêm niềm tin yêu hy vọng, lạc quan hơn khi phía trước là muôn vàn những khó khăn vất vả. Cảm phục những người anh chị đã đồng hành cùng các cháu suốt thời gian dài, tôi cũng thấy yêu hơn những bạn trẻ có tâm hồn và trái tim nhân hậu, yêu hơn những con người bé nhỏ nhưng có trái tin bao la, và chúng tôi nhìn mọi người nhìn các em với ánh mắt trìu mến, long lanh và nụ cười tươi chót rọi. Khi tôi viết những dòng này là khi những khuôn mặt đáng yêu cứ hiện dần ra trong suy nghĩ, rồi lại lại cười? Rồi lại rưng rưng. Thật lạ khi nhắc đến chúng, hay có ý định, hoặc là hứa mà chưa thể vào.Tôi luôn có cảm giác bồn chồn, nóng ruột, tim đập loạn xạ, không thể làm được gì, khi ấy tôi sẽ đến với các em. Thật kỳ diệu, sau khi đến về nhà tôi không còn cái cảm giác như trước, mà là cái cảm giác vui vui, buồn buồn, khi bé này về bé kia lên, xen chút lo lắng nghĩ đến những bé sắp trải qua chuỗi ngày dài đau đớn mệt mỏi vì hoá chất. Nhưng trong lòng tôi thấy nhẹ nhàng, thanh thản đến kì lạ. Nhiều đứa trẻ không may mắn phải ra đi nhưng tôi luôn tâm niệm chỉ là chia tay tạm thời. Ra đi chính là giải thoát, một nơi xa xôi nào đó sẽ có ngày chúng tôi gặp lại nhau.”

Gặp chị trong những lần cùng đi làm từ thiện cho các bé cại K3 mới thấy hết được tấm lòng của chị và các bạn trong CLB dành cho các bé và gia đình. Chị không còn xa lạ khi được gia đình các bé gọi trìu mến tiếng “cô Châu đến rồi kìa?”, như một người thân, một người mẹ thứ 2 đến với các bé bằng niềm cảm thông lớn lao nhất. Hy vọng, niềm hạnh phúc cho đi mới thực sự là giàu có của chị và CLB sẽ ngày càng mang được nhiều niềm vui hơn nữa tới những mảnh đời bất hạnh, số phận không may mắn.

Một số hoạt động chị Minh Châu cùng các bạn trong CLB Thiên Thần tại Khoa Nhi Bệnh viện K3:

Bài trích từ FaceBook Ming Zhu